Thuở bé, tôi vẫn thường hay vòi quà mỗi khi mẹ đi chợ. Chỉ là một chiếc bánh cam, bánh cốm, hay vài viên đường phèn đựng trong cái gói nylon nhỏ xíu. Ấy là cả một niềm vui mà giờ ít khi nào có được.
Tiếng của trục xe đạp cũ của một chú bán bắp luộc nghiến trèo trẹo khiến người ta thêm ớn lạnh gai ốc. Mưa to quá, mà bắp hãy còn hơn chục trái. Hình như chú không mang theo áo mưa, gió quật ào ào, mặc kệ, chú chỉ lo sao cho nước mưa đừng tạt vào túi nylon đựng bắp.